Khi công chúa trở thành nữ hầu
phan_22
Lâm Ca thấy xa giá của Phùng Viện đã khuất ở góc phố, Vương Thắng An lại đang muốn chạy đi, bên môi lộ một nụ cười trào phúng, tay nâng kiếm bên hông lên một chút, Vương Thắng An còn tưởng Lâm Ca muốn rút kiếm giết hắn, sợ tới mức chân run lên, hiện tại hắn chỉ là một dân thường, Lâm Ca mà giết hắn, như thái tử cùng con kiến cực kỳ khác biệt. Nhìn Lâm Ca, rồi lui về phía sau hai bước, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Đừng quên thúc thúc của ta là Vương Đại tướng quân.”
Lâm Ca cười, lộ ra một hàm răng trắng, Vương Thắng An lại càng nhìn càng sợ, hắn lại lặng lẽ lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa là đã rời khỏi đám người xung quanh xem náo nhiệt, Lâm Ca duỗi tay ra, liền túm Vương Thanứg An lại, bắt lấy y phục của hắn, Lâm Ca thay Vương Thắng An sửa sang cái mũ bị đội lệch trên đầu, cười nói: “Ngươi nghe cho rõ, sau này ta mà nghe được một câu không đúng về Hội Kê công chúa, ta liền đi tìm đầu ngươi đấy.”
Tươi cười trên mặt Lâm Ca thật ôn hòa, nhưng mà ở trong mắt Vương Thắng An, lại không khác gì mặt quỷ hung tợn, môi Vương Thắng An run lên, đột nhiên Lâm Ca nhíu mày, nhìn xuống đôi giày của mình, lại nhìn lên trên mặt của Vương Thắng An, hóa ra Vương Thắng An sợ tới mức tè ra quần, có một chút bị rơi lên trên giày của Lâm Ca, nhìn nhìn, môi Lâm Ca mím chặt lại một chỗ.
Lúc này Vương Thắng An không còn bộ dạng bừa bãi như lúc nãy, vội ngồi xổm xuống dùng quần áo của chính mình lau giày cho Lâm Ca, miệng còn nói: “Chà sát liền sạch sẽ.” Lâm Ca lại nhấc chân bước đi, Vương Thắng An vốn đang ngồi xổm trên mặt đất, khi Lâm Ca di chuyển cước bộ, Vương Thắng An liền bị ngã lăn ra, Lâm Ca đi được mấy bước, mới xoay người nói với Vương Thắng An : “Cút.”
Vương Thắng An như được đặc xá, vội đứng lên từ mặt đất, lúc đi còn không kịp chỉnh lại cái mũ trên đầu. Lúc này Lâm Ca không có tâm tình đi trên đường ngắm nghía mua đồ, buồn bã ỉu xìu đì về hướng phủ của mình, trên đường chỉ còn lưu lại mấy vết bánh xe, Lâm Ca miên man suy nghĩ, không biết đâu là vết bánh xe của nàng?
Cũng không biết nàng có nhớ mình hay không, hay vẫn chỉ cho mình là một thần tử qua đường, giải vây cho chủ tử? Vừa mới đi tới ngã tư đường, liền thấy một chiếc xe ở ven đường, xung quanh xe còn có thị vệ cùng cung nữ. Tâm Lâm Ca hoảng lên, chẳng lẽ ông trời nghe thấy tiếng lòng của hắn, để cho Phùng Viện ở đây chờ hắn?
Một cung nữ đi tới, mỉm cười thi lễ: “Lâm tướng quân, công chúa lệnh cho nô tỳ ở chỗ này chờ người, nói lời cảm tạ tướng quân đã ra tay cứu giúp.” Nghe tới đây, Lâm Ca liền bình tĩnh trở lại, xem ra chỉ có cung nữ này chờ ở đây, Phùng Viện đã hồi cung rồi.
Nhìn Lâm Ca tuy nói chuyện với mình, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn về phía xe ngựa, Tử Thiến liền cảm thấy chán nản, vừa rồi công chúa lệnh cho nàng ở đây chờ Lâm Ca, còn tưởng Lâm Ca vẫn nhớ rõ cung nữ mà hắn đã cứu, nhưng mà ánh mắt Lâm Ca không nhìn nàng.
Tử Thiến thở dài, thi lễ với Lâm Ca lần nữa, nói: “Nếu không có chuyện gì nữa, nô tỳ xin cáo lui.” Lâm Ca chỉ gật đầu một cái, Tử Thiến quay lại xe ngựa, Lâm Ca cũng chuẩn bị lên ngựa, lúc xa giá đi qua, Lâm Ca chưa từ bỏ ý định, lại nhìn thóang qua, liền thấy Phùng Viện vén lên rèm xe, nhìn ra bên ngòai.
Hết
Chương 49.2
Chương 49.3
Anh mắt hai người chạm nhau, Phùng Viện khẽ cười với Lâm Ca, nhất thời Lâm Ca quên tất cả lễ nghi, tâm đều bay lên chín tầng mây, hoa ra công chúa chưa đi, còn ở trong xe, khuôn mặt Phùng Viện, tuy rằng chỉ nhìn trong chớp mắt, nhưng lòng Lâm Ca như bị hòa tan ra.
Cho tới khi xa giá đã rời đi thật lâu, Lâm Ca mới hồi phục tinh thần, nhảy lên ngựa, hai năm qua ở trong quân, hắn đã đen rất nhiều, không còn khuôn mặt trắng trẻo như trước, không biết Phùng Viện có bị dọa sợ không? Nghĩ nghĩ, Lâm Ca lại tự mắng mình si tâm vọng tưởng, nghĩ tới ngày đó chính hắn đã từ chối Phùng Duệ, cho dù hiện tại Hội Kê công chúa chưa gả đi, nhưng xuất phát từ tôn nghiêm của hoàng gia, Phùng Duệ cũng sẽ không ban hôn nàng cho hắn.
Lâm Ca thở dài, sớm biết có hôm nay, lúc đó hắn đã không từ chối nhanh chóng như vậy?
Trở lại trong cung, đi gặp Tạ hòang hậu, Phùng Viện mới trở lại điện Dao Quang, đổi quần áo mặc trong cung, một thân y phục màu bạc, ngồi xuống thêu thùa may vá bên cửa sổ.
Đúng là ngày hè, trong điện có dùng băng, Tử Thiến liền bưng lên một chén nước ô mai, cười nói với Phùng Viện: “Điện hạ thật tốt với Lan Lăng công chúa, mới vừa đi thăm nàng, giờ lại thay nàng may vá thêu thùa.”
Phùng Viện buông kim thêu, nhận chén nước ô mai, uống lấy hai ngụm, trong nước ô mai có dùng băng, ngọt mát vừa phải, hơi mát thấm vào người,.Phùng viện còn chưa trả lời, Chanh Nhạn đã cầm vài đồ vật tiến vào, nhìn Tử Thiến vài lần: “Tử Thiến, ngươi càng lớn lại càng nói điều không lên nói, công chúa của chúng ta và Lan Lăng công chúa, so với tỷ muội ruột còn thân hơn vài phần.”
Tử Thiến quay đầu lại trừng nàng: “Ngươi a, ngươi hôm nay không theo điện hạ ra ngòai phải không, không thấy được sự náo nhiệt trên đường phố, ở trong này chèn ép ta sao?” Chanh Nhạn hừ một tiếng, Phùng Viện không phản ứng, nhìn Tử Thiến cùng Chanh Nhạn vui đùa ầm ĩ, Phùng Viện cười cười, kim thêu trong tay cũng không ngừng lại.
Loại bạch lăng (bạch lăng: lụa mỏng màu trắng) này dùng làm y phục trẻ con là thích hợp nhất, nhớ tới hôm nay, lúc ôm đứa nhỏ, đứa nhỏ tươi cười với nàng, ý cười trên mặt Phùng Viện càng đậm, khi nào nàng mới có đứa nhỏ của mình, nhưng nhớ tới lời nhận xét kia, ánh mắt Phùng Viện liền ảm đảm, nếu số mệnh của mình quả thật không dài lâu, sinh đứa nhỏ ra rồi, lại làm đứa nhỏ không có sự chăm sóc của mẫu thân, thật không tốt.
Giống như mình cùng Vương Như Nguyệt biểu tỷ, bị mọi người nhìn ngó, chẳng lẽ mình lại mụốn thêm một người bị như vậy sao?
“Cái gì làm điện hạ thở dài vậy?” Truyền tới là một thanh âm ôn hòa, Phùng Viện ngẩng đầu, Cừu phu nhân đang đứng ở cửa đại điện, mìm cười nhìn Phùng Viện, Phùng Viện vội đứng dậy hành lễ: “Không biết phu nhân tới đây, còn thỉnh phu nhân thứ tội.” Cừu phu nhân đỡ nàng dậy, cùng nàng đi tới cửa sổ, ngồi xuống.
Sau khi Phùng Viện ngồi xuống, Cừu phu nhân nhìn nàng cười nói: “Ngày thường dù điện hạ vui hay buồn đều không thể hiện ra ngòai, sao hôm nay lại nghe được điện hạ thở dài?” Phùng Viện hơi ngẩn ra, cũng không nói gì.
Cừu phu nhân cầm lấy kim thêu của nàng để qua một bên, cầm lấy kiện y phục trẻ con, nhìn nhìn, quả là tinh xảo, hình thêu linh hoạt, đường may tinh mịn, Cừu phu nhân nhéo một chút, không cả cảm giác được đường may, Cừu phu nhân buông y phục, cười nói với Phùng Viện: “Tỉ mỉ như vậy, điện hạ làm cho đứa nhỏ của Lan Lăng công chúa sao?”
Phùng Viện gật đầu, Cừu phu nhân mở miệng nói thẳng: “Thần hôm nay lại đây, là được hoàng hậu giao phó, hôn sự của điện hạ đã bị trì hoãn lâu rồi, không biết trong lòng điện hạ nghĩ thế nào?”
Hết
Chương 49.
Chương 50: Tâm sự Editor:muanhobaybay
Hôn sự, Phùng Viện hơi nhíu mày, nàng vẫn cho rằng, việc này cho tới khi nàng chết sẽ biến mất cùng, sao giờ lại nhắc tới?
Phùng Viện im lặng không nói, Cừu phu nhân đã quen thấy nàng như vậy, sắc mặt Cừu phu nhân cũng không động: “Lần này chấm dứt Bắc Phạt, Tổ tướng quân có công lớn, đáng tiếc ống ấy đã không còn?” Nói xong câu này, Cừu phu nhân trầm mặc một lúc, mới nói tiếp: “Tổ tướng quân có một người cháu, từ trước tới nay đều đi theo ông trong quân, năm nay đã hai mươi ba tuổi, chưa có hôn ước, đó là ý tứ của bệ hạ.”
Phùng Viện nghe tới đó, có chút ngoài ý muốn, cháu của Tổ tướng quân, không phải người trong lòng của Chu tiểu thư sao? Chẳng lẽ bệ hạ lại muốn gả nàng cho hắn? Cừu phu nhân đang định nói tiếp, Phùng Viện đã mở miệng: “Phu nhân, cháu của Tổ tướng quân,có phải trong tên hắn có một chữ Hoa?”
Cừu phu nhân sửng sốt, sao Phùng Viện lại biết, lập tức cừơi nói: “Trong tên quả thật có một chữ Hoa, hay là từ lâu điện hạ đã có tâm với hắn, lúc này mới…?” Không đợi Cừu phu nhân nói xong, Phùng Viện đã vội vàng: “Phu nhân, bệ hạ và hoàng hậu luôn yêu thương quan tâm ta, lòng ta vẫn hiểu rõ, nhưng Tổ Hoa…, ta không lấy chồng.”
Cừu phu nhân nhìn khuôn mặt Phùng Viện luôn luôn ôn hòa, giờ vẻ mặt lại khẳng định, Cừu phu nhân ho khan một tiếng: “Điện hạ, người muốn từ chối, cũng cần có lý do, vì sao lại không lấy chồng, không lấy Tổ Hoa? “
Lý do, Phùng Viện có chút khó xử, Cừu phu nhân luôn luôn cực kỳ chú ý lễ nghi của nữ tử, nếu biết nàng từng ở Trần gia, nghe lén hai vị tiểu thư Trần Chu nói chuyện, nhất định sẽ răn dạy một chút.
Nhìn sắc mặt Phùng Viện biến hóa, Cừu phu nhân nở nụ cười: “Chắc là điện hạ sợ Tổ Hoa là quân nhân, có chút lỗ mãng, điện hạ yên tâm, hoàng hậu từng gặp Tổ Hoa, nói hắn ôn nhuận lễ nghĩa, không giống quân nhân lỗ mãng.” Phùng Viện còn đang cúi đầu suy nghĩ lý do, Cừu phu nhân đã muốn đứng dậy: “Điện hạ, nếu người không nói ra lý do gì, thần phải đi hầu hoàng hậu rồi.”
Nói xong, Cừu phu nhân chuẩn bị đi ra ngòai, Phùng Viện có chút nóng nảy, đứng dậy giữ chặt ống tay áo Cừu phu nhân: “Ai…, phu nhân…” Mắt Cừu phu nhân nhíu lại, bất mãn nhìn cái tay Phùng Viện đang giữ chặt ống tay áo của mình, Phùng Viện vội buông tay ra, cung kính nói với Cừu phu nhân: “Phu nhân chắc là đã nghe qua lúc ta sinh ra, những lời bình luận của mọi người ngày đó,cực phú quý chỗ hiện ti tiện cùng, thật dài thọ khi hiện chết non thân.” (ý là: người phú quý nhưng lại mang mệnh tiện, mệnh sống lâu nhưng lại bị chết trẻ.)
Cừu phu nhân khẽ gật đầu, nghe rồi thì sao chứ? Cũng không có quan hệ gì tới hôn sự hôm nay. Phùng Viện hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Phu nhân, câu đầu tiên đã ứng nghiệm, ta đã trải qua ba năm làm nô, vậy câu sau có thể thành sự thật, có thể chết sớm trước hai mươi tuổi , còn thỉnh phu nhân về chuyển lời với hoàng hậu, nếu muốn bàn chuyện hôn sự, hãy chờ ta qua hai mươi tuổi đi.”
Miệng Cừu phu nhân mở lớn, chuyện này bà biết, nhưng từ trước tới nay bà đều không tin, cũng chỉ là có người rèm pha, lúc này Phùng Viện lại sử dụng thành lý do thóai thác, làm cho Cừu phu nhân không thể phản bác, câu đầu là như thế, Hội Kê công chúa đã làm nôba năm, việc này tất cả mọi người đều biết.
Phùng Viện nói xong, nhìn sắc mặt Cừu phu nhân, lúc này thanh âm Tạ hoàng hậu vang lên, trong thanh âm có chứa ý óan trách: “Muội muội từ lâu đề không muốn hôn sự, chằng lẽ không biết nói cho người nhà là ta, không được giấu diếm sao?”
Thấy hoàng hậu tới, mọi người trong điện vội vàng hành lễ, Tạ hoàng hậu đi tới, ngồi xuống, gật đầu với Cừu phu nhân: “Phu nhân vất vả rồi, thỉnh phu nhân đi xuống, ta muốn nói với muội muội mấy câu.” Cừu phu nhân hành lễ cáo lui, các cung nữ trong điện cũng tự động lui ra, trong điện chỉ còn lại Tạ hoàng hậu và Phùng Viện.
Hết
Chương 50.1
Chương 50.2
Phùng Viện có chút bất an, tay chân không biết để đâu, những điều nàng giấu trong lòng đã nhiều năm, hôm nay nói ra,lại không rõ là cảm giác gì.
Tạ Hoàng hậu nhìn Phùng Viện, nhớ lại mười năm trước lúc mới gặp Phùng Viện, một cô bé nhỏ nhắn, rất thích cười, lúc ấy Dương hoàng hậu từng nói qua, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô bé, trong lòng liền không có ưu sầu, lúc hồi cung, không biết là ở Kim gia chịu những tra tấn gì, vẫn có chút sợ hãi, cảm thấy Phùng Viện như chim sợ cành cong, thường thương nửa đêm giật mìh tỉnh giấc, lại không cho cung nữ hầu hạ bên người, cứ ngồi ở trong màn đến hơn nửa đêm.
Cho tới khi Lan Lăng công chúa hồi cung, tỷ muội ở chung hòa hợp, mới thấy cung nữ báo, dần dần Phùng Viện ngủ ban đêm được yên giấc, lúc này Tạ Hoàng hậu mới yên lòng, chính là vẻ mặt tươi cười của Phùng Viện, tuy rằng không thấy u sầu, lại thường cảm thấy nàng không được vui, đặc biệt là sau khi Lan Lăng công chúa xuất giá, lại như thế.
Tạ Hoàng hậu thấy tuổi nàng cũng nhiều rồi, tỷ muội đều đã xuất giá, chỉ còn nàng lẻ loi một mình, trong lòng đang cố gắng tìm một Phò mã thích hợp, đợi Tổ Hoa trở về, Tạ Hoàng hậu cùng Phùng Duệ đều cảm thấy Tổ Hoa là người thích hợp nhất, huống chi Tổ tướng quân có công lớn, Tổ thị có thể trở thành chủ (lấy công chúa coi như trở thành thân thích với hoàng gia đó), cũng là vinh quang lớn, lúc này mới lệnh Cừu phu nhân tiến vào.
Ai ngờ Cừu phu nhân đi thật lâu còn chưa quay trở lại, Tạ Hoàng hậu nghĩ là có chuyện, liền bãi giá (đi tới) điện Dao Quang, vừa mới tới cửa điện, chợt nghe Phùng Viện nói với Cừu phu nhân như vậy, Tạ Hoàng hậu cẩn thận ngẫm lại, ngày đó quả thật có người nói vậy, bất quá ai cũng cho đó là trò cười, ai ngờ lại trở thành khúc mắc thật lâu trong lòng Phùng Viện.
Tạ hoàng hậu biết nguyên do, không biết nói với Phùng Viện như thế nào, là nên oán trách, hay nên thương tiếc, mất đi cha mẹ, trở thành tiểu cô (em chồng) được ca ca và tẩu tẩu che chở, thật sự nhu thuận làm người ta phải đau lòng.
Phùng Viện lo lắng, thấy Tạ Hoàng hậu không nói, há miệng muốn nói, lại không biết nên nói như thế nào. Tạ hoàng hậu thở dài, lấy tay kéo Phùng Viện ngồi xuống: “Cho tới bây giờ, muội muội còn coi tẩu tẩu là người ngòai sao?” Lời này vừa ra khỏi miệng, còn có nước mắt hiện lên trong mắt Tạ Hoàng hậu .
Phùng Viện không đóan được, câu đầu tiên Tạ hoàng hậu nói lại là như vậy, nàng không ngồi xuống, mà là quỳ gối bên chân Tạ Hoàng hậu: “Hoàng hậu luôn quan tâm thần, máu chảy đầu rơi cũng không báo đáp được hết,…” Nói chưa dứt lời, Phùng Viện bị Tạ Hoàng hậu kéo tới bên người, trong giọng nói mang chút tức giận: “Hôm nay chỉ là muội muội và tẩu tẩu nói chuyện, những lời quy củ quân thần thu hồi hết cho ta.”
Nghe được giọng điệu của Tạ Hoàng hậu, Phùng Viện liền giật mình, ở trước mắt Phùng Viện, Tạ Hoàng hậu có bộ dáng của một tẩu tẩu hiền hòa, ngay cả trong giọng nói đều không nặng lời lấy một chút, hôm nay?
Tạ Hoàng hậu lại thấy Phùng Viện suy nghĩ cái gì, thở dài, nắm chặt lấy tay Phùng Viện: “Thập Lục muội muội, chẳng lẽ muội không thể giống với Thập Bát muội muội, đem ta giống như tỷ tỷ, trong lòng muốn nói gì thì nói sao? Giống như vừa rồi, muội nói với Cừu phu nhân như vậy, lời này trong lòng muội cất dấu bao nhiêu năm, muội hồi cung đã bao nhiêu lâu, thế nhưng muội lại chưa từng nói ra.”
Hết
Chương 50.2
Chương 50.3
Tạ Hoàng hậu giọng điệu ôn hòa nói, trong lời nói còn ẩn chứa một ít thất bại, Phùng Viện nhất thời không biết đối mặt thế nào,cho tới nay, Phùng Viện đều cảm thấy Tạ Hoàng hậu và Phùng Duệ rất tốt với nàng, là xuất phát từ việc làm cho mọi người thấy sao, ở hoàng gia, đôi khi huyết thống thực buồn cười, cha giết con, con giết cha, là chuyện bình thường trong lịch sử, nhiều hòang triều đã mất đi không phải sao?
Thân huynh muội (huynh muội ruột cùng cha mẹ sinh ra) còn như vậy, huống chi là cách một tầng huynh muội? (ý là không phải huynh muội cùng một cha mẹ sinh ra) Cho nên Phùng Viện đối với Tạ Hoàng hậu, cung kính có thừa, nhưng thân thiết không đủ, nói như vậy, có phải phán đóan ban đầu của Phùng Viện là sai lầm rồi?
Tạ Hoàng hậu đợi thật lâu không thấy Phùng Viện trả lời, liền nắm chặt tay nàng một chút: “Muội muội, nếu muội không muốn nói, tẩu cũng không muốn bức muội, chỉ là bình luận của mọi người ngày đó, cuối cùng đã bị phá bỏ.”
Phá bỏ? Phùng Viện nhíu mày, nàng không có sinh bệnh nặng, sao phá bỏ được? Tạ Hoàng hậu cười thực thỏai mái: “Ngày đó muội ở Kim gia, Kim thị mấy lần hại muội, chính là một lần lại một lần đều có người cứu, này không phải là chết non sao?”
Chuyện này, Phùng Viện lại không nghĩ tới, lông mi của nàng dần dần giãn ra, Tạ Hoàng hậu thấy nàng nở nụ cười, tươi cười trên mặt càng thêm tươi đẹp: “Thêm nữa, Lang Gia công chúa đã không còn nữa, hiện tại ở đây, là Hội Kê công chúa, không phải là đã phá giải lời bình luận kia rồi sao?”
Nghe được lời này của Tạ Hoàng hậu, Phùng Viện hít sâu một hơi, một tảng đá lớn chôn sâu ở trong lòng nàng, lúc này bị nhổ tận gốc, vì sao nàng lại khônng nghĩ tới? Nàng nhìn Tạ Hoàng hậu, mặt đỏ lên: “Tẩu tẩu, nếu tẩu không khuyên muội, muội…”
Nói xong Phùng Viện lại càng thẹn thùng, Tạ Hoàng hậu thuận thế ôm nàng vào trong lòng: “Muội muội, muội trải qua đại nạn,có chút tâm sự là không thể tránh khỏi, nhưng mà không nên chôn tất cả ở trong lòng.” Nói xong buông nàng ra, hung hăng búng tay một cái lên trán nàng: “Không nên ngay cả tẩu mà cũng không nói.”
Mặt Phùng Viện lại càng hồng thấu như ánh nắng chiều nơi chân trời, Tạ Hoàng hậu nhìn nàng như vậy, cười nói: “Nếu như vậy, để bệ hạ hạ chiếu ban hôn.” Phùng Viện vội vàng thốt ra: “Tẩu tẩu không thể.”
Giờ lại làm sao nữa? Tạ Hòang hậu nhìn Phùng Viện, Phùng Viện cắn cắn môi dưới: “Tổ Hoa công tử đã có người trong lòng, muội muội không thể đoạt đi.” Việc này, Tạ Hoàng hậu giật mình, nếu như không nhớ lầm, cái tên Tổ Hoa là lần đầu Phùng Viện đưc nghe thấy, sao Phùng Viện lại biết hắn có người trong lòng?
Phùng Viện đem hết những gì nàng nghe được ở Trần gia ngày ấy nói cho Tạ Hoàng hậu, nói xong, Phùng Viện thở dài nói: “Muội không biết Chu tiểu thư còn đợi Tổ công tử nữa không, chỉ là hắn đã có người trong lòng không phải là giả” Tạ Hoàng hậu mím chặt môi, nửa ngày mới giận dữ nói: “Thì ra là thế, cũng khó trách.”
Cảm giác sự tình không phải Phùng Viện muốn như vậy, Phùng Viện ngẩng đầu nhìn Tạ Hoàng hậu, Tạ Hoàng hậu xoa xoa cái trán: “Chu tiểu thư, sẽ được gả cho Tạ Thập Nhị lang, đã được định hôn sự thật lâu, chỉ là chưa có thành hôn thôi.”
Phùng Viện a một tiếng nho nhỏ, Tạ Hoàng hậu cười khổ: “Khó trách, khó trách Chu tiểu thư tìm mọi lý do kéo dài hôn sự, nguyên do là vậy.” Phùng Viện cũng im lặng, ngày đó ở sau bình phong, nữ tử có thần thái phấn chấn, lại trở thành một oán phụ trong nhà cao cửa
Chương 51
Phùng Viện lập tức lắc đầu, phủ quyết kết luận này, Tạ Thập Nhị lang, nàng đã gặp qua vài lần, là người tuấn tú, phong độ, Chu Như Uẩn nếu đã đáp ứng thành hôn rồi, chắc đã chấp nhận, tân hôn yên vui, nói không chừng còn đắm chìm trong biển ôn nhu rồi, sao có thể trở thành oán phụ đây?
Nhưng mà, tuy chưa từng gặp mặt, nhưng đã nghe qua thanh âm của Tổ Hoa, hắn sẽ nghĩ gì đây? Thúc phụ (chú em cha) đã qua đời, người trong lòng lại đi lấy người khác, Bắc Phạt thất bại, mọi việc xảy ra, Phùng Viện thở dài.
Tạ Hoàng hậu nghe thấy nàng thở dài, vỗ nhẹ vai nàng: “A Viện, chuyện nhân duyên, luôn không thể rõ ràng, thê tử cua Thập Nhị lang cùng Tổ tướng quân đã là quá khứ.” Nói xong, Tạ Hoàng hậu nhìn Phùng Viện, trong ánh mắt là sự quan tâm của tẩu tẩu (chị dâu) với tiểu cô (em chồng), mà không phải là hoàng hậu với công chúa: “A Viện, nếu muội chấp nhận, vậy hôn sự này cứ định thế đi?” Phùng Viện sửng sốt, muốn nói gì đây? Hôn sự của nữ nhân hoàng gia, cho tới bây giờ đều là như vậy, nàng có thể phản đối sao?
Tạ hoàng hậu thấy Phùng Viện cúi đầu xuống, trên mặt có nhiều rặng mây đỏ bay lên, môi mấp máy một chút, vỗ nhẹ vai nàng liền đi ra ngòai. Chờ Tạ hoàng hậu ra ngòai rồi, Phùng Viện mới ngẩng đầu, trong lòng không biết là tư vị gì, chậm rãi, trong lòng nàng nổi lên một hình bóng.
Người này da mặt đen một chút, không trắng trẻo như năm đó, con ngươi nhìn về phía nàng vĩnh viễn đều nhiệt tình như vậy, tay luôn sờ lên lưng kiếm, Lâm Ca, hai năm không gặp Lâm Ca, bình thường hắn không xuất hiện, nhưng mà, vừa rồi lúc tẩu tẩu hỏi ý tứ của nàng, tự nhiên nàng lại nghĩ tới hắn?
Lúc hắn rút kiếm chỉ về phía nàng, bị nàng nói hai câu, trên mặt hắn hiện lên tia xấu hổ, tin tưởng vào lời nói của nàng, lúc hắn cứu nàng ra khỏi Kim gia, … vô số hình ảnh của hắn hiện lên, cuối cùng là hình ảnh, mặt hắn đỏ bừng dưới ánh trăng hỏi nàng, có bằng lòng chờ hắn hay không?
Phùng Viện ngồi xuống, lần nữa cầm lấy kim thêu, mong muốn đuổi đi hình bóng trong đầu nàng, nhưng mà đường thêu không tốt rồi, đang thêu hoa hải đường, xuyên đi xuyên lại, sợi chỉ bị quấn lại một chỗ, không ra hình gì, Phùng Viện lại bỏ kim thêu xuống, than ngắn thở dài một lúc, cao giọng gọi người tới.
Tử Thiến các nàng vừa rồi bị Tạ Hoàng hậu lệnh ra ngoài, chờ Tạ Hoàng hậu đi rồi, không nghe thấy Phùng Viện gọi vào, vẫn đứng chờ ở ngoài điện, nghe tiếng gọi người, vôi vàng tiến vào.
Thấy Phùng Viện để kim thêu ở một bên, lấy tay xoắn tóc, Tử Thiến cười nói: “Công chúa khát nước sao?” Chanh Nhạn đã nhanh chóng bê ấm trà tới rót trà, Phùng Viện xoắn xoắn tóc, lại nhìn kim thêu, thấy phiền toái nói: “Nóng quá.” Tử Thiến nhìn bồn băng, thấy băng vẫn còn, mấy khối băng nổi trên mặt nước, vẫn cảm giác mát mẻ như lúc nãy, không có tia nóng nào cả, chỉ là nghe theo ý tứ của Phùng Viện, cảm giác như nóng không thở nổi.
Chanh Nhạn bưng ly trà cho Phùng Viện, trà đã được pha tốt, băng được thêm vào bồn băng bên cạnh, bình thường nàng cũng không thích uống trà nóng, Phùng Viện uống một ngụm, cảm thấy khô nóng trong lòng giảm đi một chút, đem cái chén đưa cho Chanh Nhan, ý bảo còn muốn nữa, Chanh Nhạn nhận cái chén, cũng không dám rót nữa, vì tuy nói trà giải nhiệt là vật tốt, ngự y đã nói, cơ thể Phùng Viện nhu nhược, uống nhiều không tốt
Lúc này Tử Thiến vừa lấy mấy khối băng lớn thả vào bồn băng, thấy Chanh Nhạn nhận ly trà nhưng không rót tiếp, trong lòng hiểu được, cười nói với Phùng Viện: “Điện hạ thấy trong điện nóng bức, sao người không đi ra ngoài một chút, lúc này hoa sen ở ngòai hồ, chắc đã nở nhiều rồi.”
Phùng Viện cũng có ý này, gật đầu một cái, Chanh Nhạn vội buông cái chén, cùng Tử Thiến giúp Phùng Viện thay trang phục và chải đầu.
Hết
Chương 51.1
Chương 51.2
Ở trong hồ, trên mặt nước là hoa sen nở ra, dán mặt nước là lá sen, dưới hồ nước trong suốt, giống như có thể nhìn được rõ màu xanh biếc của thân sen, hơn hai năm, Phùng Viện lại thở dài, trở lại nơi này đã hai năm, thời gian trôi đi thật nhanh.
Phùng Viện còn chưa tỉnh lại trong tiếng thở dai, truyền tới là tiếng cười nói của Chanh Nhạn: “Tử Thiến, ngươi cẩn thận một chút, đừng giống năm ấy, ngã xuống ở đây, đến lúc đó không có Lâm tướng quân cứu ngươi đâu.” Hóa ra là Tử Thiến đứng ở trên bờ, cố gắng vươn tay hái đóa sen ở gần bờ, Chanh Nhạn liền trêu ghẹo nàng,
Tử Thiến không nói lại nàng, cắn môi dưới, giữ chặt cành cây ven bờ, tay vươn ra đã hái được hoa, sau đó đứng thẳng dậy, liếc mắt nhìn Chanh Nhạn một cái, đem hoa đưa cho Phùng Viện: “Điện hạ, hoa nở thật đẹp.”
Phùng Viện vừa bình tĩnh lại, thì nghe được câu kia Chanh Nhạn nhắc tới Lâm tướng quân, ngày ấy gặp Vương Như Nguyệt ở đây, cũng ở trong này, ngẩng đầu, không có Vương Như Nguyệt, chỉ có hoạn quan cung nữ ngẫu nhiên qua lại, thấy nàng liền cúi đầu hành lễ, Phùng Viện run rẩy một chút, nói với Tử Thiến: “Đẹp lắm.”
Lúc này có tiểu hoạn quan đi ngang qua, nghe được lời Phùng Viện nói, vội nói với Phùng Viện: “Điện hạ thích hoa sen, sao không cho nô tỳ lên thuyền ra hái lấy một bó? Hoa sen bên kia đẹp hơn nhiều.” Phùng Viện còn chưa nói gì, Tử Thiến đã vỗ tay: “Đúng rồi, ngươi dẫn ta đi hái thôi..”
Chanh Nhạn ho khan một tiếng, lúc này Tử Thiến mới nhớ tới Phùng Viện còn chưa đáp ứng, liền ngẩng đâu mong mỏi nhìn Phùng Viện, trong ánh mắt có chút khẩn câu, Phùng Viện biết tính tình của Tử Thiến có chút hoạt bát, nhưng mà cung quy bó buộc, không phải nơi nào muốn đi là đi, không đành lòng từ chối mong muốn của nàng, gật đầu một cái, Tử Thiến vội vàng hành lễ, liền cùng tiểu hoạn quan lên thuyền ra giữa hồ.
Chờ nàng đi rồi, Phùng Viện chậm rãi đi dạo quanh hồ, Chanh Nhạn nhìn Tử Thiến ở trên thuyền nhỏ, Tiểu hoạn quan chèo thuyền, tiến sâu vào giữa hồ, cười nói với Phùng Viện: “Điện hạ, tính Tử Thiến hoạt bát, may là gặp được điện hạ, nếu là Cừu phu nhân, chỉ sợ là phải nghe giáo huấn rất nhiều.”
Phùng Viện mỉm cười, đột nhiên truyền tới một hồi tiếng ca, Phùng Viện dù ở Giang Hữu mấy năm, chỉ là nghe thôi, chứ không nói được tiếng Giang Hữu, đợi trở về cung, trong cung đa phần là tiếng Lạc Kinh, giờ nghe tiếng ca giọng địa phương lại không hiểu, tinh tế nghe xong hồi lâu, mới nghe ra đây là xướng “Thải Liên Khúc”, người ca thanh âm ngọt ngào, khi xướng tới thời điểm, ngữ điệu có lúc to hơn, lúc lại nhỏ hơn, giống như con cá ở trong nước nghịch ngợm vẫy vùng.
Phùng Viện cười nói với Chanh Nhạn: “Không ngờ tới đây lại được nghe xứơng, chắc là các nàng đang tập luyện ở gần đây, chúng ta đi nhìn một chút.” Chanh Nhạn cười không nhịn được: “Điện hạ, người sao lại không nhận ra thanh âm của Tử Thiến, người ca hát chính là nàng đó.”
Phải không? Phùng Viện nao nao, không nghĩ Tử Thiến hát lại êm tai như vậy, nhưng mà bình thường các nàng thường nói tiếng Lạc Kinh giờ lại xướng tiếng địa phương.
Chanh Nhạn như nghe được tiếng lòng của Phùng Viện, cười nói: “Điện hạ, bọn nô tỳ đều là người Giang Hữu, nói tiếng Giang Hữu là tự nhiên mà.” Là sao? Phùng Viện nhìn Chanh Nhạn một cái, cũng không nói gì, Chanh Nhạn hạ mí mắt, trong thanh âm có tia cô đơn: “Sau khi tiếnn vào Vương phủ, sẽ học nói giọng Lạc Kinh, không thể tiếp tục nói giọng Giang Hữu.”
Phùng Viện nhìn nàng, gật đầu, Thập Tứ ca ca lệnh cho cung nhân phải học nói tiếng Lạc Kinh, xung quanh cung điện, phảng phất giống hoàng cung ở Lạc Kinh, đúng là khó có thể quên cố thổ (vùng đất cũ), chỉ tiếc, chưa thể trở về Lạc Kinh.
Lúc này thanh âm ngừng lại, Tử Thiến ôm một bó hoa sen, phần lớn là nụ hoa mà thôi, đầu nhọn cánh sen màu hồng, tựa như màu phấn thượng hạng, càng xuống đài sen màu sắc càng nhạt đi, hợp với màu xanh của thân lá sen, mà Tử Thiến lại mặc một chiếc váy xanh biếc, Phùng Viện cười khen ngợi: Thật giống một tiên nữ liên hoa.(tiên nữ hoa sen).”
Tử Thiến đang tươi cười rạng rỡ, ai ngờ nghe được Phùng Viện nói như vậy, nàng liền ngượng ngùng, chỉ cúi đầu không nói lời nào, có lẽ là ở bên hồ mát mẻ rất nhiều, phiền toái trong lòng Phùng Viện đã biến mất, nàng chậm rãi tản bộ quay về điện.
Hết
Chương 51.2
Chương 51.3
Nếu Phùng Viện không phản đối, Phùng Duệ coi như nàng đã đáp ứng rồi, nhưng vẫn không tùy tiện hạ chiếu, sợ giống Lâm Ca, lại từ chối, lúc đó mặt mũi hoàng đế không biết để vào đâu, muội muội của chính mình, còn bị thần tử từ chối, từ chối một lần thì thôi đi, không thể để từ chối lần hai.
Trên danh nghĩa mở tiệc chiêu đãi quần thần có công Bắc Phạt, Phùng Duệ cho mời mọi người tới Thái Dịch Trì thưởng sen.
Bên cạnh hồ, ở trong đình, chuẩn bị một buổi yến hội, Phùng Duệ ngồi ở vị trí chủ tọa, phía dưới theo thứ tự là Tổ Hoa, Lâm Ca, Trần Ngang, trước mặt chính là mặt hồ với rất nhiều hoa sen, trên bàn có nhiều đồ ăn, ngoài các món ăn ở Giang Hữu còn có vài món của Lạc Kinh.
Lâm Ca biết bữa tiệc hôm nay Phùng Duệ mở là để chiêu đãi Tổ Hoa, mắt nhìn hoa sen, tâm sớm đã bay tới điện Dao Quang, nhìn xuông mặt hồ, mơ hồ nhìn thấy mái điện Dao Quang cong cong, Lâm Ca không để ý chiếc đũa đã rơi tự lúc nào, trong lòng si ngốc suy nghĩ, phía sau kia, nàng đang ở đâu, bây giờ đã gần đến giờ Ngọ, nàng ở trong tẩm điện, hay là đang trang điểm bên cửa sổ.
Trần Ngang ngồi gần Lâm Ca, thấy hắn gắp một chút rau, rồi ngồi ngẩn người, nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy điện Dao Quang, trong lòng buồn cười, giật giật ống tay áo hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Nếu thích, sao không cầu bệ hạ cưới nàng đi?”
Tâm sự bị nhìn thấu, Lâm Ca liền đỏ mặt, may là hắn ở trong quân hai năm, da mặt bị phơi đen còn chưa khôi phục, cho dù mặt đỏ, cũng không bị ai phát hiện ra, bưng lên ly rượu nói với Trần Ngang: “Huynh đừng có cười ta, huynh biết không phải sao?” Nói xong nhìn về phía Phùng Duệ, thấy hắn nói chuyện với Tổ Hoa rất vui vẻ, Lâm Ca lại thở dài: “Ngày đó quân tử nhất ngôn, hôm nay hối hận không kịp.” Nói xong một ngụm uống hết ly rượu, mắt lại nhìn về phía Điện Dao Quang.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian